[Chương 70] - Sinh cục cưng cho bạo quân phản diện rồi phải làm sao đây?

Khi cảm giác mềm mại truyền tới, dường như Vũ Văn Mân đã bị thứ tình hương mê người kia xông lên đầu.

Hắn giật lùi về sau một bước, Lục Hàm Chi mất thăng bằng, suýt đã ngã lăn ra đất.

Vũ Văn Mân lại bước lên đỡ lấy cậu: “Ngươi sao thế?”

Lục Hàm Chi cũng biết tình trạng hiện tại của mình thế nào. Cậu ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay mình, lắc mạnh đầu: “Không ổn lắm, ngài mau… nghĩ cách đi! Nếu không thì ta có thể… sẽ làm vài việc không tốt… với ngài.”

Nói xong, cậu ngẩng đầu, vẻ mặt hiện sự khát cầu nhưng lại cố lùi về sau, ý muốn chạy trốn.

Lúc này Lục Hàm Chi chưa hoàn toàn bị cơn sóng tình nhấn chìm, vẫn còn một chút lý trí. Cậu cũng không ngờ mình sẽ bước vào kỳ phát tình không báo trước như vậy.

Chỉ có thể nhân lúc vẫn còn tỉnh táo mà cầu xin Vũ Văn Mân: “Mau… trói ta lại, khóa cửa vào. Ngài… ngài tới thư phòng, đừng quan tâm ta.”

Còn chưa đợi Lục Hàm Chi nói xong, Vũ Văn Mân đã cắt lời cậu: “Không được, như vậy quá nguy hiểm. Ta phải canh chừng ngươi, không thì rất dễ xảy ra chuyện.”

Mùi hương của tiểu lang quân sẽ hấp dẫn đàn ông trong vòng trăm mét, trừ khi bên cạnh cậu đã có một người đàn ông tản ra hơi thở lãnh địa của hắn, không thì tiểu lang quân này sẽ bị mặc định là hoa chưa chủ.

Ánh mắt Lục Hàm chi hướng về phía Vũ Văn Mân càng thêm mê muội, cậu nói: “Vậy ngài đừng có trách ta không khách sáo nhé… ư… sắc đẹp trước mặt, không phải ai… cũng có nghị lực này đâu…”

Vũ Văn Mân thở dài, lấy ra một bình thuốc từ trong ngực, đổ ra một viên rồi nói: “Ta đã sớm chuẩn bị rồi, Lâm thần y cho đó, có thể tạm thời giải quyết… tình trạng của ngươi.”

Nói tới đây, Vũ Văn Mân lại thấy bản thân mình không tốt lắm. Mùi hương của Lục Hàm Chi thấm vào tâm can khiến hắn chìm đắm. Hắn bước lên đỡ cậu lên giường, đút thuốc vào miệng cậu.

Lục Hàm Chi ăn viên thuốc, nằm trên giường một hồi lâu mới có cảm giác lấy lại được quyền khống chế tâm trí…